Tóm tắt truyện hạnh phúc, chưa phun chưa Trúng Bia!
chúng ta anh với đậm khí chất thiết huyết của người lính, ngay cả khi hai mặt gây gổ thì lời anh nói cũng tương tự với khẩu lệnh, vừa ngắn gọn mà lại có lực
Giới thiệu truyện yên ấm không bắn chưa trúng bia
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Thể loại: ngôn tình sủng , lính
Trích đoạn truyện hòa thuận không phun chưa trúng bia
Thoát khỏi “Vòng vây” của anh ý, cô uất ức nói: “Môi đã bị anh gặm nát rồi, lần khần nhẹ một ít sao, đồ thô lỗ ——”
Anh đi tới quan sát quan sát, gồm chút đau lòng: “Xin lỗi, anh đã quên một số loại động tác cử chỉ giải pháp thông thường như hôn môi này nên chú ý đến văn bản trọng điểm hơn.”
Gỡ bàn tay anh đã vươn qua bao bọc lấy cô ra, cô bật ra thật xa cơ mà tố cáo: “Anh xem đi, ở thông thường với anh trình độ chuyên môn cẩn trọng tuyệt đối không chiến bại gì bài toán chuẩn bị chiến tranh.”
Bất mãn sự sở hữu “Kháng cự” của cô ấy, anh theo các việc thường xuyên làm nhíu lông mày: “Nếu em biện pháp hành động nghe theo lãnh đạo thì anh cũng đâu dùng cường độ công kích. Tránh xa vì thế để có tác dụng gì, xem anh là kẻ địch à? Qua đây!”
“Không qua! Dám thi hành bạo lực, em đã đánh tiếng mang lại toàn quân của anh ý.” Cô bướng bỉnh ném mẫu gối ấp ủ qua, bật dựng lên đẩy cửa ngõ chạy ra ngoài.
Khi bắt đầu trao đổi:
Sau khi xong xuôi sự vồ cập ngọt ngào, cô nhíu đôi mày thanh tú lầm bầm: “Em đã trở thành cửa nhà quân dụng của anh, nhưng mà anh lại là tài sản tầm thường thuộc về quốc da cũng như nhân dân, thật không vô tư mà.”
Nhéo nhẹ khuôn mặt mềm mại của cô ý, anh nhịn không được nở nụ cười: “Bây giờ đã cảm giác rồi hả? Không tệ, có lịch sự. Sống chung với anh, tố chất cá thể của em cũng được cải thiện mau chóng.”
>> Xem thêm truyện cao h
Kỳ lạ, vẻ mặt chớt nhả chẳng phải là tác phong của anh ý mà? Cô mở to mắt chú ý anh: “Chú Giải Phóng Quân à, em đã bàn bạc vấn đề hết sức nghiêm túc với anh. Cảm thấy không được cười!”
Gọi anh là gì? Ghi chú Phóng Quân? Ba ngày chưa đánh, leo tường cởi ngói, tập thành thói quen không ra gì rồi.
Anh thu lại ý cười cợt xách lỗ tai bé xíu của cô: “Vậy thì đừng gối đầu lên đùi anh nữa, ngồi dậy, cần đến thái độ nghiêm túc nói chuyện sở hữu anh.”
Lại nữa rồi, trò chuyện phiếm sở hữu anh mà toàn bị anh chỉnh đốn cũng như đi họp chũm. Cô nổi điên, oán giận gào lên đẩy ngã anh……
Lúc bào chữa nhau:
“Võ lực đụng mang đến bụng dạ, ngôn ngữ chạm mang đến linh hồn” – câu này không áp chế được với hầu hết đôi sẽ yêu. Không tin à, cố hãy xem cảnh tượng tiếp theo này.
Để bù đắp lại sự khác biệt về độ dài, cô bật lên loại ghế đẩu ngoảnh mặt về bên anh ầm ĩ: “Anh cho rằng anh là Ken Takakura à? Dễ thường không phải anh thì em chưa yêu được mọi người khác sao? Chưa nên anh nữa, em muốn chia tay!”
Bị cô trêu ngươi sùi bong bóng mép, kiên nhẫn vốn không nhiều lập tức tan biến những không còn, Hạ Hoằng Huân đứng tại nơi xoay một vòng mang lại hạ hỏa: “Muốn vạch rõ ranh giới làm tiếp khoảng giải pháp với anh bắt buộc không? Nói mang lại em biết, không phê chuẩn!” chưa hóng cô biện hộ lại, anh trầm giọng “Cảnh cáo” cô: “Em nuốt loại ý nghĩ chia ly về cho anh, nếu còn thêm quan tâm đến ấy nữa, anh đã ném em vào buồng tạm giam ở một thành viên. Chưa tin em cứ thử xem?”
Bên cạnh đó bị sự bá đạo của anh chọc giận, cô mất đi lý trí túm lấy chiếc gối của anh sử dụng sức nện vào đầu người trong gia đình, sau đó chống nạnh quát: “Em là bộ đội của anh à? Anh chỉ thị đến em? Em mong mỏi phân tách tay! Chia ly, phân tách tay!” bộ dáng ăn uống vạ cũng như đứa trẻ cố tình gây sự.
Đôi mắt thâm thúy để lộ ra sự vạn bất đắc dĩ cộng yêu chiều, anh giơ tay vuốt vuốt mái tóc ngắn củn, Cách hai Cách lớn băng qua, không nói gì sẽ ấp ủ ngang eo cô: “Đừng ồn ào nữa, yêu cầu có chừng mực!” chẳng chú ý tới tay đấm chân đá của cô, anh cần đến chất giọng cực kì từ tính tuyên bố: “Ngày mai anh sẽ làm cho báo cáo kết hôn!”
Ai có ai hả? Cô nói chia tay anh đòi kết hôn? Cô phát điên rồi, cần đến cách tiến hành mãnh liệt nhất tránh thoát sự chế ước của anh ý, đồng thời tàn tiếp giáp lỗ tai anh: “Anh đi cưới heo đi!” âm thanh lớn đến mức sắp tới làm anh bị điếc.
>> Đọc thêm Truyện ngôn tình tổng tài
Nghĩ mang đến khuôn bên thơ ngây đỏ mang lại tận với tai lúc cô phản chưng cô không phải bé heo nhỏ dại, anh bị tức mang đến khôi hài, cánh tay hốt nhiên cần dùng sức nhấc cao, vác cô dường như không an phận lên vai có vẻ một bao cat, chọc tức nói: “Vậy thì cần phải —— Cưới em!”
Xem ra, đối phó có cô gái nhỏ dại chẳng hề bao gồm chút trọng tâm cơ này, anh chắc chắn yêu cầu áp dụng phương án tốc chiến tốc thắng một lần đánh bại, tránh cho đêm nhiều năm lắm mộng.
Ngay sau đấy, trong một căn nhà tầng hai nào đó trong khu dành cho tổ ấm vang thông báo ‘Huỵch-bịch’, lần chần là đã ném đồ, kể cả…… Vẫn kungfu……
Nếu như là ném đồ vật thì vấn đề eo hẹp. Gồm lời nói là ‘cái cũ chưa đi mẫu bắt đầu có tác dụng sao tới’, cộng lắm thì sau này bị ai ấy mắng là ‘bại gia’ thôi. Chính xác nhưng mà nói là “Bại quốc”, toàn cống phẩm quân dụng bao gồm yêu cầu tự người thân bỏ tiền ra đâu. Nếu cũng như đánh nhau, thì sự câu hỏi tương đối nghiêm trọng. Thành viên gia đình nào đó nói yêu thích hòa thuận, tuy nhiên không phải lần nào anh cũng tương tự với Thượng Đế bỏ qua cho việc tùy hứng trẻ nít của cô ý, nhất là khi cô lại dám khiêu khích nói ra câu chưa yêu cầu anh. Còn nữa, gồm ai đắn đo anh xuất thân là bộ đội Trinh giáp, năng lực tác chiến coi như tương đối mạnh dạn, cô có lẽ là đối thủ của anh sao?
Chúc Anh chị đọc truyện vui vẻ!