Tóm lược truyện Nhàn Thê Bất Hạ Đường
Vận mệnh tơ hồng một mực dây dưa,trong lòng thầm nghĩ muốn có em. Cam tâm tình nguyện biến thành tù binh của tình yêu,cũng chỉ vì em.
Ra mắt truyện Nhàn thê bất hạ đường
Tác giả: Nguyên Tiểu
Thể loại: ngôn tình sủng
Trích đoạn truyện Nhàn thê bất hạ đường
Một năm ngoái, cô gái ấy sáu tuổi, đang đi tới tuổi đến trường đi học , ca hát cùng bạn bè nhưng do thân thể không được khỏe cho nên chưa từng bước đi ra khỏi nhà; bên dưới sự mến yêu chăm sóc của papa cô gái không hề biết cái gì là bi đát, càng không biết tử chiến nghĩa là gì.
Một năm trước, cậu nhỏ xíu ấy 15 tuổi, trong trái tim sớm đã có các kế hoạch dự định cho tương lai, nhưng cũng chính vì cha mẹ đột nhiên qua đời, cho nên tất cả đành gác lại ; bên dưới sự “quan tâm” của chúng ta hàng , cậu bé bỏng mới biết đc tình người ấm lạnh là ra sao .
Hai con người ấy bền bỉ sẽ gặp nhau, tất nhiên là ông trời đã sắp xếp cho chúng ta sự tình cờ, còn Vì Sao lại thế thì không hề tiết lộ , số mệnh đã định sẵn từ lúc chúng ta chào đời rồi.
“Ninh Ninh, gió thổi mạnh rồi! Con mau vào phòng đi kẻo bị cảm lạnh, con mà hắt xì hơi sẽ phải uống thuốc đó.”
Người vừa lên tiếng đó là dì Lý, lâu lăm qua bà vẫn là quản gia nhà họ Bạch, bà vừa cẩn trọng nhìn canh trong nồi, vừa lớn tiếng lưu ý cô gái gái – cục cưng duy nhất của ông chủ Bạch.
“Nhưng mà, đêm qua bố con gọi Smartphone nói rằng từ bây giờ sẽ về nhà……” trả lời Lý quản gia là giọng con nít non nớt, ngữ khí do dự băn khoăn mang theo vài tia chờ đợi .
Biệt thự Bạch gia cách thành phố hơi xa, ông chủ vì muốn phụ nữ hoàn toàn có thể hít thở không khí trong lành và có điều kiện giỏi cho việc điều trị thân thể, nên đã không tiếc đem nguyên khoảng đất rộng lớn này xây một thành tháp nho nhỏ dại cho cô nàng, khuôn viên khu nhà trồng không ít những loại hoa cỏ xanh tươi , thơm mát.
cô bé con vẫn ôm chặt búp bê dễ thương trong tay đứng tại đoạn cũ, đôi mắt to linh động nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt như thể sợ bỏ qua bóng dáng papa khi ông trở về nhà.
>>> Đọc thêm truyện ngôn tình cao h
Dì Lý thấy gợi nhắc của chính mình không có tác dụng, lại thâm sâu biết tính tình cô chủ quật cường, một khi đã ra quyết định chuyện gì thì không có ai hoàn toàn có thể khuyên nhủ được, chính vì vậy đành xoay người đi lên tầng lấy áo khóa ngoài xuống , trùm lên đôi vai tí hon gò của cô chủ nhỏ dại.
cô gái ôm sát hai má , ánh nhìn chưa từng rời khỏi cánh cửa một phút nào cả.
chưa biết qua bao lâu, trên mặt cô bé đã hiện rõ sự bế tắc cùng lo lắng.
ngay trong lúc cô sẵn sàng phát ra tiếng thở dài thì cánh cửa sắt bỗng đc lộ diện.
“Bố về !”
cô nàng chạy vọt tới như cái đầu tàu bé dại, cầm con búp bê nhỏ trong tay nhào vào vòng tay đang dang rộng của người con trai trước mặt.
“Bố à ! Cuối cùng bố cũng về nhà với con rồi!”
Người đàn ông ấy mến thương ngắm nhìn gương mặt dễ thương của đàn bà, lại kiềm lòng không nổi hôn lên hai má cô, chấm dứt lại xoa đầu con and chỉ vào cậu bé nhỏ bên cạnh: “Ninh Ninh, mau đến đây chào hỏi anh trai đi.”
cô bé nhẹ nhàng nhón chân bước lên bên trên, bây giờ mới phát hiện sau sống lưng phụ thân là 1 người không phân biệt đc nam hay nữ khoảng chừng hơn mười tuổi, trông người này cực kì bắt mắt, đẹp mắt đến nỗi mắt cô nàng cứ dán chặt vào người anh trai mới rơi từ trên trời xuống ấy.
Thấy người đó bước về chỗ mình, cô nàng đỏ mặt cúi đầu, anh ấy thật là đẹp trai a….
cô bé nắm lấy ống tay áo của phụ vương che giấu sự run sợ của bản thân, chỉ để lộ đôi mắt vừa hoang mang vừa có chút thẹn thùng nhìn người đàn ông bố mình dẫn về.
Đứng một lúc vẫn không có thấy gì phụ nữ lên tiếng trả lời, ông nhìn gương mặt có chút mệt mỏi của cậu thiếu niên rồi cười: “Ninh Ninh hơi sợ người lạ……”
“Không sao đâu chú ạ ”. Hắn hơi cúi đầu, thu vào trong đáy mắt khuôn mặt tinh tế kinh diễm của cô gái con,sau đó hắn quay sang nói với người con trai bên cạnh : “Chú Bạch có cô đàn bà dễ thương quá .” Giọng nói rất chi là dễ nghe nha.
Người nam nhi nghe thấy vậy vừa ngượng ngùng vừa tự hào , cười vui mắt xoa đầu con gái.
Kỳ thật lần này ông cuống quýt về nước 1 phần vì muốn chạm mặt cô đàn bà nhỏ của bản thân, lần sang Anh vừa mới rồi đã kéo dài ra hơn nữa nửa tháng, đồng nghĩa với việc hai tuần trôi qua mà ông không được gặp phụ nữ báu vật, 1 phần khác là vì chuyện tang lễ của Bạc gia, cuối cùng là giải quyết và xử lý một trong những các bước cần thiết ở công ty.
Ông Bạch hồi còn trẻ từng du học tại Anh, 1 mình lẻ loi nơi xứ lạ, gia cảnh thì thông thường nên không tránh khỏi sự khinh rẻ của người tiêu dùng bè, hay bị người ta gây khó dễ. Đúng lúc đó ,thầy Bạc – giảng viên trong trường đã đối xử cực kỳ xuất sắc với ông, thầy rất hay mời ông về nhà ăn cơm.
Chính nhờ thầy Bạc đã ở kề bên hỗ trợ trong những khi ông khó khăn nhất, không hoàn thành động viên, khuyên ông phải biết nhẫn nhịn, giúp ông thông qua khoảng thời gian vất vả nơi đất khách quê người thì bản thân ông mới có ngày hôm nay.
mặc dù vậy, ông không còn ngờ rằng người con trai như thầy Bạc lại là kẻ có thể vì một người phụ nữ lẳng lơ bên phía ngoài, đành lòng nhìn vợ mình tự tử, để lại đứa con thơ dại chưa trưởng thành và cứng cáp, mặc cho những người ngoài nhìn mái ấm gia đình họ bằng ánh mắt chỉ trỏ cùng với sự thương hại.
Chuyện này xảy ra ngạc nhiên and chính ông cũng không hề tưởng tượng nổi, người hiền đức chất phác như thầy Bạc lại cất giấu tư tưởng cực đoan đến thế, cho dù chết vẫn muốn sống cùng kẻ đã phá hoại hạnh phúc mái ấm gia đình ngôi nhà mình.
Thân là kẻ ngoài ,ông không còn xen vào chuyện nhà người ta, không chỉ có thế bạn dạng thân ông cũng biết tình yêu tuyệt vời nhất có công dụng làm con người cuồng loạn đến mất lý trí. Sau thời điểm tang lễ xảy ra, dòng họ thân thích của thầy Bạc chỉ chăm bẵm vào số gia tài mà thầy để lại, về phần đứa nhỏ thì không người nào âu yếm tới, thậm chí họ còn muốn đưa nó vào cô nhi viện.
Bạc Cạnh năm nay cũng đã mười lăm, mười sáu tuổi, nếu nuôi dưỡng thêm vài năm nữa thôi nó sẽ tự lo được cho chính bản thân mình, còn nếu bị đưa đến cô nhi viện thì rất tội nghiệp, càng khiến cho những người ngoài chê cười hơn. Dù sao, bên trên đời này , nhân duyên giữa người với người đều đã đc định sẵn, huống chi thằng nhỏ bé này vừa thông qua sự mất mát to lớn đường đột, thật sự chớ nên để nó liên tiếp chịu thêm xấu số nào nữa.
tuy nhiên, Lý Do chính vẫn là ông không đành lòng nhìn nam nhi duy nhất của ân nhân rơi vào yếu tố hoàn cảnh éo le ấy, chính vì như thế ông đã đưa ra ý kiến đề nghị muốn nhận nuôi Bạc Cạnh. Không ngờ, chủ kiến này lập tức khơi dậy sự phản đối của mọi người.
Ông cảm thấy bi thảm cười, chúng ta phản đối ông nuôi nấng Bạc Cạnh chỉ là cái cớ, chứ thực chất là do họ sợ người ngoài như ông ngấm ngầm chiếm tài sản thầy Bạc để lại.
Mà tài sản thầy Bạc để lại đâu nhiều, cuộc sống của thầy vốn đơn giản, không chỉ có thế thầy là người tốt hay giúp sức người khác, bất kể học viên nào gặp gian nan, không kể người đó tới từ đất nước nào, là nam hay nữ, chỉ việc thầy bắt gặp sẽ hết lòng giúp sức. Ngoại trừ ngôi nhà nằm gần trường đại học, thật sự ông không bắt gặp ra tài sản nào khác.
vì thế, ông đã lập tức tìm Bạc Cạnh, bày tỏ lòng mình với thằng bé bỏng để nó hiểu và chấp nhận , dù sao chuyện nhận nuôi này cũng cần có sự chấp nhận từ nó, dẫu thế nếu nó vẫn nhất quyết giữ lại ngôi nhà bố mình để lại, ông cũng vui tươi giúp nó thôi.
Nói thật, từ giây phút thứ nhất tham gia tang lễ, ông đã rất chi là xem xét cậu nhóc này, qua vài ngày quan sát, ông bắt gặp tính tình Bạc Cạnh không giống những đứa trẻ khác, suốt trong quãng thời hạn tang lễ nó chỉ mang duy nhất vẻ mặt trầm ổn ôn hoà. Mỗi lần những người bọn họ hàng thân thích của chính nó biểu diễn mấy trò khôi hài vô bổ, nó lại đứng ở ngoài cửa hờ hững lãnh đạm, y hệt như tất cả những gì bọn họ bàn thảo đều không liên quan đến mình, vừa không thoả hiệp, lại càng không mù quáng nghe theo, xem ra đây là một cậu bé nhỏ rất có chính kiến.
sau thời điểm lưu ý đến kỹ càng, ông thấy thật sự đừng nên để Bạc Cạnh liên tiếp ở lại nước anh. Đầu tiên, việc thầy giáo Bạc bức vk mình tự tử vừa mới đây đã biến đổi thành đề kinh tế ở địa phương này đã gây ra tác động không cao so với Bạc Cạnh. Thứ hai, thân thích nhà thầy Bạc sẽ tìm đủ mọi cách quấy nhiễu Bạc Cạnh để cuỗm gia tài.
Chúc bạn đọc truyện ‘Nhàn thê bất hạ đường’ vui vẻ!