Nhận xét truyện Sương Mù (Sương Mù Vây Thành)

0

Cuộc chạm mặt định mệnh đầy bất thình lình, siêu anh hùng cực nhọc qua quan ải mỹ nhân giữa thời kỳ loạn nỗ lực, giang sơn đẹp rực rỡ tỏa nắng như một bức tranh. Nhất thời tài năng, quốc gia tình thù, khi quay đầu chỉ thấy bóng đêm

Trình làng truyện sương mù

Tác giả: Phỉ bổ tứ Tồn
Thể loại: Ngôn tình ngược

Trích đoạn truyện sương mù

Tần Tang bệnh tật vào mùa hè, lúc dần khá hơn thì trời cũng bước đầu trở lạnh. Ngày nay lại new đổi đại cu li new, má Chu lo lắng, tự thành viên đi nuốm cô hốt thang thuốc, thuận tiện với về mang lại cô một tượng Chúa thỏ (1). Tần Tang nhìn tượng Chúa thỏ bởi đất , bắt đầu biết là vừa bắt đầu mang đến Trung Thu . Cô quan sát Chúa thỏ làm cho bởi đất sét, nhớ lại chưa ít chuyện hồi còn bé xíu. Đang thất thần, má Chu sợ nơi nấu ăn đem thuốc sắc hỏng, yêu cầu bản thân tự bạn đứng ở hành lang canh chừng, thổi thổi qua rồi bưng mang đến Tần Tang uống. Tần Tang ngửi thấy mùi thuốc liền nhíu mày, má Chu còn hình như dỗ trẻ nhỏ nói: “Tiểu thư, thuốc này chúng tôi nếm thử rồi, xác thực chưa đắng đâu, thật đấy!”

>> Xem thêm list Truyện sắc

Mỗi tượng Chúa Thỏ với một ý nghĩa sâu sắc khác nhau, ví dụ: Chúa Thỏ cưỡi một nhỏ cọp màu đá quý biểu trưng cho sự may mắn đối với bọn trẻ cũng như sự cải cách và phát triển về nghề nghiệp và công việc. Còn Chúa Thỏ cưỡi Kỳ Lân thì tượng trưng cho sự may mắn trong học tập. Cũng như Thỏ cưỡi nai bộc lộ đầy đủ ao ước cao cấp cho sự thăng tiến. Cũng không phải thuốc đắng, dù sao gồm đắng hay chưa cũng từng uống được vài tháng rồi, má Chu là người hầu cũ có một còn ở lại, thời điểm Tần Tang được gả tới, vốn dĩ sở hữu theo tư mọi người, sau lại thất lạc, buộc phải chỉ với gồm má Chu ở lại ở kề bên cô. Tần Tang chưa đành lòng phật ý bà, chũm lấy bát thuốc uống một hơi cạn, cũng chưa cảm nhận quá đắng.Má Chu vội bưng chén chè tới đến cô súc miệng, lại cố gắng theo một đĩa mứt mơ để mang đến cô át đi chiếc đắng còn sót lại trong miệng ….. Mơ để chậm, vì vậy có chỗ hơi Đen, ăn sâu vào miệng càng bổ sung ngọt cho phát ngấy. Tần Tang mắc bệnh mấy tháng liền, có rất nhiều thân nhân, bằng hữu đa số tới thăm mà lại cô đa số là chưa tiếp;có vài lần dùng cho tiền gấp, má Chu suy nghĩ kĩ càng chính thức quyết định, đành mượn con dấu của Tần Tang cộng sổ nhỏ để dành đi cho ngân hàng,việc chuyển khoản rất là dễ dàng. Nhiều giá cả bé dại nhặt cũng như nhiều thứ cần phải có phẩm hằng ngày gần như đã được thanh toán một phần, yêu cầu chúng ta còn giống như làm tiếp duy trì được. Từ bây giờ xem ra tinh thần Tần Tang khá có lợi, bà chưa nhịn được liền khuyên nhủ: “ Tết này, là ngày Anh chị đoàn viên, tiểu thư…”.

Tần Tang biết bà mong muốn nói gì, vì vậy nói: “Má Chu, bà nghỉ một lát đi, chúng tôi cũng mệt rồi, muốn ngủ một tí”. Má Chu lại rút khăn tay bên sườn áo ra, lau một mặt khóe mắt, nói “Phu nhân lúc ra đi, chúng tôi vẫn gật đầu mang người nhà là vẫn chăm sóc có lợi đến tiểu thư. Tiểu thư cũng chưa suy nghĩ cho chính bản thân mình thì cũng suy xét đến phu nhân ở bên dưới chín suối chứ, cu li nhân nếu biết tiểu thư chịu khổ cố gắng này thể nào cũng nặng nề chịu”.Tần Tang không muốn nghe đến bất cứ ai nhắc tới mẫu thân của mình – đặc biệt là trước loại cảnh huống cũng như vậy này. Má Chu còn lải nhải liên tục nói “ Cô da đó chính là hơi cáu kỉnh một chút, chứ chổ chính giữa tư chưa hề xấu… Nếu chẳng hề có một số người ở sau lưng bơm đặt thị phi, tại sao có lẽ đối xử Như vậy có tiểu thư …”. Tần Tang thật không mong mỏi nghe bà nói nữa, miễn chống nói chuyện “ Má Chu, chúng tôi mới tốt lên một chút, bà lại nói phần lớn lời này có tác dụng gì?”.Má Chu nhìn thấy môi của Tần Tang chút ít huyết sắc cũng không có. Đại cu li vốn tất cả nói sầu lo buộc phải bắt đầu sinh bệnh, gần đây uống vô số thuốc mới gồm chút sắc nét. Bà sợ Tần Tang cơ thể lại biến đổi xấu đi, Như vậy new miễn chống trò chuyện khác, nói: “Hôm nay đi lấy thuốc, tiểu thư các bạn đoán xem chúng tôi gặp mặt ai”. Không ngóng Tần Tang đáp lời, lại nói:“Tôi gặp gỡ được Đặng tiểu thư, chính là lúc còn ở trong trường, người thân cùng tiểu thư tất cả quan hệ bậc nhất – Đặng tiểu thư”.

Tần Tang không chịu nổi trong lòng bỗng cạnh tranh Chịu đựng, lấy ngón tay vạch lên cờ màu của Chúa thỏ, một bên cờ hồng, một bên cờ xanh lục, lại một bên cờ tiến thưởng … Cờ màu ở trong gió bay phất phới… Cô cùng nhóm bạn học đi theo đằng sau cờ, vừa đi trên con đường vừa hô Khủng khẩu hiệu… Ngày đó thời tiết sáng sủa Vậy nên, khung trời cũng như ngói màu lam, trong thay tựa cũng như bên kính lưu cốc, nhưng trên tấm kính phủ từng đám rồi lại đã từng đám mây trắng noãn, uốn lượn cũng như khăn lụa trắng. Cô cộng Đặng Dục Lâm đi đến ấm bức cả người, đem khăn lụa túa xuống cầm ở trong tay, theo thanh âm slogan mà vẫy tựa cũng như đã vẫy một biểu ngữ nuốm. Sau lại bị Lịch Vọng Bình nhìn thấy, còn chê cười các cô giơ cờ hàng. Đang hai năm, nghĩ mang đến chuyện trước kia, không còn cảm giác đau ở trong lòng nữa, nhưng lại ngược có thêm cảm giác vô cùng tệ. Tựa như mẫu thân mất, như thân phụ bắt ép cô gả cho bệnh dịch Liên Khải. Chỉ new có hai năm thôi mà lại ngày ấy lại trở nên xa xôi,mơ biển có lẽ ở một nhân loại khác cầm cố. Cũng như cô dường như sớm đã đi bên trên dòng sông Nại Hà,uống chén canh của to gan lớn mật bà cầm, kỉ niệm đa số lúc có lúc chưa, chẳng thể nào mua lại được.

“Đặng tiểu thư còn khám phá tôi, cùng tôi chat chit một hồi, nghe nói tiểu thư bị bệnh, nói hy vọng mang đến xem bạn “

>> Xem thêm list Ngôn tình quân nhân

Tần Tang nghe hoàn thành càng cảm giác khó khăn chịu đựng, trước nhà bạn cộng phần lớn việc sẽ xảy ra, cô vốn đang chết, cơ mà ông trời lại quán triệt chết, giữ cô lại bên trên đời này cầm lại chịu đựng. Đặng Dục Lâm Lúc trước còn hỗ trợ cô, còn của nhà lấy trộm tiền đem ra mang lại cô. Cô nhớ rõ Đặng Dục Lâm lòng bàn tay nóng hổi, đem mọi tiền bên cùng đồng Bạc Bẽo trắng cạnh tranh giữ ở trong tay. Đặng Dục Lâm ánh mắt sáng rực, bé ngươi Black nháy nhìn cô háo hức, vội nói: “Tần Tang, người trong gia đình đi đi! Đi ra nước xung quanh đi, quăng quật trốn để cho có ánh sáng và tự do”.

ánh sáng cũng như sự tự do sao… rút cuộc cô lại chưa trốn đi được bị bận bịu kẹt trong đầm lầy này, còn thể diện gì gặp mặt lại bạn bè đây.

Má Chu lo lắng hỏi: “Tiểu thư, tổ ấm gồm ở chỗ nào không được khỏe trong mọi người sao? Do sao xung quanh chưa gồm chút huyết sắc nào”.

Cô không mong mỏi nói nhiều lời, chỉ thuận miệng “Ừ” một tiếng. Má Chu vội bố trí đưa cô lên lầu, giúp cô mở chăn, thả ván ra, rồi đưa cô nằm xuống nghỉ ngơi. Tần Tang bệnh tật vài tháng nay, nằm bên trên giường số đông. Vừa nằm xuống, nhanh chóng thiếp đi, ốm chú ý đến mắt lại.

đợi chờ cho tiếng bước đi “Đốc Đốc” của má Chu mất tích bên ngoài cửa buồng, Tần Tang lại mở mắt ra. Của phòng hiện tại đã xếp đặt như tân buồng, round thủy Hồng Lăng lấp xuống vẫn phảng phất có theo bầu không gian vui vẻ. Trướng bên trên đỉnh được thêu bức bách tử đồ(2),còn là một số loại hoa văn với hơi hướng thời cổ, đã từng mặt đường thêu dày dặn, từng đoàn hoa bao phủ xuống, tưởng chừng như thẳng xuống người trong gia đình nhưng mà rơi xuống, ngắm lâu làm choáng ngợp cả người. Tần Tang chú ý đến mắt lại, người thân có vẻ đã nằm trên thuyền, nhẹ nhàng biến chuyển. Đa số quả đât đa số cũng như biến chuyển, lay chuyển đến cả nỗi sợ trong lòng cô, càng làm cho cô duy nhất loại cảm giác mơ đại dương cũng như bất lực.

Tần Tang vẫn lo lắng Đặng Dục Lâm đang thật sự vẫn cho, nhưng lại chuyện này cũng chẳng thể trách má Chu được.

Má Chu đối có chuyện này cụm lắm chỉ biết được Đặng tiểu thư cùng tiểu thư nhà thành viên gia đình bao gồm quan hệ tốt, hiện tiểu thư nhà các bạn đang mắc bệnh, hàng ngày ở căn nhà phần đa cạnh tranh Chịu đựng, yêu cầu bắt đầu ân cần ao ước để Đặng tiểu thư mang đến thăm tiểu thư nhà thành viên, truyện trò có cô, giúp tiểu thư thấy khá hơn.Tần Tang chủ công là không ý muốn bắt gặp Đặng Dục Lâm, các ngày nghĩ tới trong lòng lại thêm phần nặng nề Chịu. Vì vậy qua tía, tứ ngày Đặng Dục Lâm chung cuộc cũng mang lại, má Chu ngược lại thật cao hứng, nghe mọi người gác cổng đến thông tin nói tất cả bởi tiểu thư bọn họ Đặng cho thăm, liền tự các bạn đến thượng buồng nói mang đến Tần Tang biết. Tần Tang bất lực, đành chũm ăn mặc quần áo ra gặp Đặng Dục Lâm.

Hai năm chưa gặp mặt, Đặng Dục lâm cũng không thay đổi là mấy,có khác là tóc đã cắt ngắn đi, vốn là từ tía sam (3)chuyển sang mặc đầm, chẳng qua nét tròn trịa trên mặt sẽ như cũ có một ít nữ giới, con trẻ. Cô thấy được Tần Tang, bước đầu tiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng cũng như gạo nếp, nói: “Ồ, Tần Tang chúng ta nhỏ bé đi rồi!”. Tần Tang thấy nhìn thấy nụ cười cợt Đặng Dục Lâm đang cũng như trước đây hoạt bát, xinh đẹp, trong lòng chần chờ đã nghĩ gì. Đặng Dục Lâm nuốm lấy tay cô nói: “Vài năm qua rồi không chạm mặt, thành viên gia đình có rất nhiều chuyện mong mỏi nói mang bạn”. Má Chu lân cận thấy dáng vẻ này của hai người thân, lại nhớ mang đến thời tiểu thư chưa lấy ck, vì Đặng tiểu thư này cũng chuyên nghiệp cho ngôi nhà cùng tiểu thư hai thành viên thì thầm Khủng nhỏ tuổi, trò chuyện rất là vồ cập. Thành thử bà Gọi hai nha đầu bày củ quả, ăn nhẹ với nước trà lên,rồi âm thầm bảo hạ nhân lui xuống hết, để cho hai mình nói chuyện

Tần Tang phục hồi lại tinh thần, hỏi tình hình hai năm qua của Đặng Dục Lâm, thì ra Đặng Dục Lâm hai năm trước đi ra nước ngoại trừ, bố tháng trước vừa new trở về đây. Ngạc nhiên ngày đó đi trên mặt đường lại gặp mặt được má Chu, hôm trước Đặng Dục Lâm phần lớn đi mang lại Tần da, phải mới gặp mặt được má Chu, hỏi về Tần Tang new hiểu rằng nơi ở bây giờ của cô ấy. Đặng Dục Lâm lại nhắc tới chưa ít bạn học cũ, có một số người ra nước kế bên, có người cộng vì chưng hôn phu dấn mình vào quân cách mạng. Tần Tang im lặng không nói lời nào, nói một lúc Đặng Dục Lâm nghiêm mặt lại nó: “Tần Tang, thành viên lần này tới là có chuyện nên gia đình bạn giúp một tay.”

Chúc Các bạn đọc truyện vui vẻ!

Leave A Reply

Your email address will not be published.