Đánh giá truyện Độc chiếm
Giang Tiểu Tây cộng Diệp phi là một đôi người yêu thanh mai trúc mã, chúng ta bị tóm gọn li tán, Giang Tiểu Tây gả cho Tôn Hạo Chí. Nhưng mà hôn nhân của cô mang Tôn Hạo Chí cũng không ấm no, ngay tại lúc cô chỉ ra rằng
sinh mệnh của bản thân mình vẫn càng ngày càng bị khô kiệt.Diệp phi lại một lần phát triển ra ở đời sống của cô.
Giới thiệu truyện Độc chiếm
Tác giả: Phồn Nhã
Thể loại: Cưới trước yêu sau
Trích đoạn truyện Độc chỉ chiếm
Ánh trăng như nước, rèm cửa sổ nhìn ra ngoài trắng, theo gió biến chuyển.
Giang Tiểu Tây đứng ở phía trước khung cửa sổ buồng nghỉ lầu hai, quan sát xuống phía dưới.
Cổng bự đã từ từ bật mí, anh đã trở về.
Một lát sau, dưới lầu truyền mang đến tiếng cửa mở và âm lượng của khóa xe đặt lên trên bàn chè bằng đá điêu khắc cẩm thạch.
Lại bởi thế.
Cô vẫn nói phần lớn lần rồi, không bắt buộc phải gây ồn ào vì thế, vẫn đánh thức Điểm Nhi.
Anh luôn không nhớ rõ.
Cô đem cất đi loại gạt tàn thuốc lá, bật mí cửa buồng nghỉ, đã nhận thức thấy Tôn Hạo Chí đi lên lầu.

Tôn Hạo Chí chưa cùng cô chat chit, chớp nhoáng hướng phòng nghỉ Điểm Nhi đi mang lại.
Anh đẩy cửa ngõ phòng ra, vào phía bên trong quan sát thoáng qua.
Điểm Nhi đang ngủ say, nhỏ gầy đã thành các thói quen liên tục vài ngày không nhìn thấy cha ba trong cuộc đời.
Cô cũng chưa nên, bất chấp anh đi. Cô sẽ sớm hiểu được đã Vậy nên, ai chắc là trông cậy vào anh, một chúng ta chỉ cần có quá trình bởi thế.
Vậy nên, cô cũng xem nhẹ tới anh, xoay người nhà trở về phòng.
Giang Tiểu Tây chưa gồm khóa cửa ngõ, bởi vì Tôn Hạo Chí siêu ít về nhà, cho dù trở về cũng là tự động ngủ ở phòng sách dưới lầu.
chúng ta rất nhiều không tất cả có tác dụng phiền nhau, ngày ngày cứ Bởi vậy trôi qua.
tuy vậy là từ bây giờ, Tôn Hạo Chí đẩy cửa ngõ ra, tiến vào.
Cô nghe được tiếng chiếc chìa khóa được treo leo bận rộn. “Tiểu Tây, chúng ta trò chuyện.”
Anh vừa nói vừa chuyển vận đây.
“Anh uống rượu, ngày mai nói sau.” Theo anh tới gần, một cỗ mùi rượu đập vào mặt. Giang Tiểu Tây nhíu lông mày, mỗi lần Tôn Hạo Chí say rượu về căn nhà, đông đảo xảy ra một cuộc cãi cự, thành ra cô thật sự chưa biết cách nào khác đậy dấu đi sự đáng ghét xung quanh.
Lại lần nữa, Tôn Hạo chí bị cách biểu hiện của Giang Tiểu Tây chọc giận: “Cô giả bộ loại gì? Cô đang quên, cô trước kia là gái phân phối rượu ở cửa hàng bar? Qua vài năm thoải mái, liền cho rằng gia đình là thiên kim tiểu thư rồi?”
tuyệt đối, cô chẳng phải thiên kim tiểu thư, cho đến thời điểm bây giờ cũng ko phải. Không đề xuất anh cảnh báo, cô cũng nhớ rõ phần nhiều ngày tháng trước kia.
Khi ấy Giang Tiểu Tây thường do kiếm mấy trăm đồng tiền boa, uống phần đa rượu, cơ hồ mỗi đêm những uống mang lại nôn mửa.
tuy thế, Tôn Hạo Chí đang không hiểu được, mặc dù là vì vậy, cô so sở hữu bây giờ, thoải mái hơn, bởi lúc ấy sát bên cô bao gồm Diệp Phi.
Diệp Phi, cô còn nhớ rõ đôi mắt đen láy của anh ẩn chứa buồn bã, thấp giọng khẩn cầu cô, nói: “Tiểu Tây, đừng có tác dụng tiếp! Theo anh trở về đi!”
nhưng, cô chưa gồm trở về. Cô hi vọng thời gian có thể quay lại. Nếu có lẽ quay lại, cô đã cộng anh đấy trở về, nhưng mà chẳng hề làm anh ấy ở lại. . . . . .
chỉ có nghĩ đến Diệp Phi, trong mắt của cô ấy new có nước mắt.
Tôn Hạo Chí mặc dầu uống rượu say, cũng sẽ không không để ý điểm này.
>> tìm hiểu thêm chuyên mục Ngôn tình h
Anh kéo cô vào trong lòng, một tay vắt chặt lấy đầu cô: “Cô sẽ bước này nghĩ cho anh ta đúng hay không? Cô chưa một lần quên anh ta đúng hay không? Hiện thời anh ta bao gồm tiền rồi, cô ý muốn rời khỏi bên tôi, trở lại lân cận anh ta đúng hay không?”
Giang Tiểu Tây chưa đáp, cô cộng Tôn Hạo Chí lâu dài hơn không biết cách nào cộng chuyện trò. Cô vẫn sớm từ quăng quật. Cô hiểu khôn xiết rõ Tôn Hạo Chí, cô càng chẳng chú ý tới anh, anh càng phát điên, có khi cô nhìn anh sắp tức điên lại nuốm kìm nén, thật sự rất vui vẻ.
Đúng nỗ lực, anh quán triệt cô ấm no, thiết yếu anh liền ấm no sao?
Quả nhiên Tôn Hạo Chí vậy chặc chũm tay: “Cô đoán chúng tôi chưa dám đánh con gái, phải new dám tỏ thể hiện thái độ Bởi vậy sở hữu chúng tôi. Tôi cho cô biết, chúng tôi uống rượu say, ngay cả con gái cũng đánh!”
Giang Tiểu Tấy nhịn cảm thấy không được nhảy cười: “Anh chẳng phải không đánh cô bé, anh là sợ đánh, bên tôi đang lưu giữ vết thương, sợ bên tôi ráng bằng cớ này đi ly hôn. Tôn Hạo Chí, anh đang ở đây tưởng tượng đồ vật gi nạm, chúng tôi sẽ Để ý đến gì anh lâu hơn cũng chưa rõ. Anh phân vân là chính mình thực hài hước sao?”
Anh nghe chấm dứt đa số lời này, rất tức giận , độc ác hăng đem cô đẩy xuống giường, thuận nạm đè lên .
Thân hình cường tráng của anh đè lên khiến cô chưa thở nổi, mùi rượu khiến cô ghê tởm.
Cô căng mắt anh, chưa nói lời nào. Anh cũng trừng mắt cô, hai mắt sắp bắn ra lửa.
Cô đơn giản chú ý đến mắt lại, chưa hô hấp. Anh gặm răng nói: “Cô giả chết gồm buộc phải hay không? Cho dù cô tất cả tắt hơi, cũng chính là chúng ta nàng của tớ.” Anh ban đầu cắm gặm lỗ tai cô.
Giang Tiểu Tây gắng rút ra cánh tay dưới gia đình anh, cần đến sức đẩy đầu anh, lại bị anh một tay đè lại. Tay kia của anh ý thì rút Nhanh dây lưng của cô.
Cô hy vọng nâng lên đầu gối đá anh, lại khiến cho anh kẹp chặt chân cô địa điểm vật ấm rực kia.
Cô không mong muốn phản kháng nữa, cô biết dù giãy dụa cố gắng nào cũng cần thiết làm anh dừng lại.
Mặc anh đi, dù sao cô cũng trở nên chưa tất cả bất kì phản ứng nào, khi nhưng mà trung tâm cô cũng như sẽ bị tiêu diệt đi núm.
nhưng mà, thân thể rút cuộc cấp thiết nói dối. Cô dừng lại kháng cự, hành động của anh ấy liền mềm nhẹ, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô, rồi sau đấy chạy dọc theo cổ một mặt đường hôn xuống .
Anh biết cô chán ghét mùi rượu, liền tuyệt chưa hôn môi cô, đương nhiên cũng có thể có một một số loại tài năng, anh là sợ bị cô gặm đứt đầu lưỡi.
Khi anh hôn lướt qua rốn, cô dường như không biết cách nào khác đứng vững ngụy trang.
Cô lấy tay đẩy đầu của anh ấy, hai chân không xong xuôi giãy dụa.
Anh cáu gao chặn lại chân của cô, để mang đến cô cấp thiết động đậy, lại dùng tay còn sót lại giữ chặt hai cổ tay cô, cơ mà nụ hôn của anh vẫn chính là mặt đường xuống phía dưới, rốt cuộc đặt ở địa điểm đấy nhưng mà hôn xuống.
Cô rút cuộc vô lực, không tự giác run run. Anh vẫn là không chịu đựng dừng lại, canh cho cô bắt gặp thì anh đã đem chính mình thoát trần truồng, che ở trên tổ ấm của cô ý, chưa kết thúc ra vào.
Giang Tiểu Tây từ từ nhắm hai mắt, chưa chịu đựng chảy xuống một giọt nước mắt. Cô cũng không cảm thấy sỉ nhục, cô đang chưa để mang đến anh khoái chí, cô chỉ hận chính bản thân mình, bởi sao ý chí của cô lại Bạc đãi nhược như vậy!
hình như đoán được cô đang Để ý đến gì, Tôn Hạo Chí ở bên tai cô thổi khí, nói: “Giang Tiểu Tây, cô cùng mọi người thân người vợ kia tất cả gì khác nhau? Tháo quần áo ra so có ai khác, cũng chẳng khác nào nhau? Cô quá dối trá rồi, cô bởi vì sao chưa lên tiếng?”
Anh càng bổ xung cần đến sức va va, Giang Tiểu Tây chỉ cắm răng, tuyệt không phát ra một tiếng.
Anh hận đến phát cuồng, tần suất ra vào càng nhanh hơn, hai tay bắt lấy ngực của cô ấy dùng lực vuốt ve.
Giang Tiểu Tây sau cuối quan yếu nhịn được nữa, há mồm độc ác hăng cắm xuống đầu vai của anh ý, tiếp theo anh phát ra một tiếng gầm nhẹ, tê liệt vấp ngã xuống ở bên trên nhà bạn của cô ấy.
Ánh trăng theo cửa sổ nhìn ra ngoài rọi vào, chiếu trực tiếp vào lưng vạm vỡ của anh ấy, một mẫu vết sẹo độc ác tợn, từ vai phải chạy dọc xuống rất nhiều lưng.
Giang Tiểu Tây nghiêng đầu sang nơi khác, chú ý về chỗ khác.
Qua nhiều năm do đó, chú ý mang đến chúng đã vẫn làm cho cô nghĩ cho cái ngày gió tanh mưa máu đó, thật đáng sợ.
Say rượu Nhiều hơn kiệt lực khiến Tôn Hạo Chí rất nhanh chóng lâm vào ngủ say, Giang Tiểu Tây dùng được quan tâm sức lực bắt đầu đem anh từ bên trên tổ ấm của cô ấy đẩy xuống.
Mặc anh ngủ ở giai đoạn này đi, cô sẽ ngủ ở buồng của Điểm Nhi.
Vừa mong đứng dậy, lại bắt gặp tay bắt buộc đang bị anh nạm, vô luận cần làm gi cũng không thể thoát khỏi cùm sắt này của anh.
Cô nổi giận nằm xuống, một đêm không ngủ.
Thẳng mang đến lúc sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên,. Anh new bỏ tay của cô ấy ra, đi ấn đồng biển báo thức.
Cô xoa xoa cổ tay đau nhức, từ bên trên giường đứng lên.
đơn giản cọ mặt chấm dứt, liền qua buồng đánh thức đứa bé dại kia, bé nhỏ tuổi này lại chùm kín đáo chăn, vờ cũng như không nghe thấy.
Đứa nhỏ tuổi này đồ vật gi cũng có lợi, chỉ có mỗi chứng bần này.
Giang Tiểu Tây thấy bé bé rúc vào chăn giống con rùa bé dại, chưa khỏi nhảy mỉm cười, đi tới lôi bé nhỏ dại từ trong chăn ra.
“Điểm Nhi, dậy thôi! Lát cho muộn lại bị cô giáo mắng !” Cô hù dọa nhỏ bé.
Điểm Nhi từ bé dại gan phệ, ngay cả lúc thấy được Hải tía bị đứt hai ngón tay, chúng cũng chưa sợ hãi, tuy thế chỉ sợ bị thầy giáo mắng.
Giang Tiểu Tây nghĩ chúng new vừa lên tiểu học, trong ngôi nhà lại không có người quản thúc chúng, bây chừ bao gồm gia sư có thể nghiêm khắc khuyên bảo nó cũng là việc tốt.
Quả nhiên Điểm Nhi nghe ngừng “cô giáo”, mau chóng tỉnh dậy, nhào lên ấp ôm cổ của cô: “Ma ma, xin chào buổi sáng! Nhỏ yêu nhất ma ma ~”
Giang Tiểu Tây cười cợt ra tiếng, nhéo nhéo mẫu má hồng của nó, nói: “Ma ma cũng thế yêu Điểm Nhi nhất. Nhanh đi đánh răng cọ mặt.”
Điểm Nhi gật bạo phổi chiếc đầu nhỏ, “Ân” một tiếng, thuộc hạ lanh lẹ chạy vào bảo vệ sinh.
Điểm Nhi mang tính tự chủ cực kỳ cao, lần đầu mang lại ngôi nhà trẻ cũng không buộc phải thầy giáo buộc phải cọ mặt mang đến, cũng biết cố gắng quần áo chỉnh tề, gắn nơ nhỏ tuổi ở một mặt. Cô cũng đi lấy quần áo, giày, chất vấn cặp sách có lợi.
Điểm Nhi là cô một tay nuôi mập, tuy cô tất cả làm cho thêm bên ngoài, nhưng mà Điểm Nhi hằng ngày cũng chính là cô chăm sóc. Cô muốn con bé nhỏ có lẽ tự làm phần đông chuyện, chúng rất thông minh, bất kỳ vật gì phần đa làm được chất lượng cao.
Giang Tiểu Tây đi xuống lầu làm ăn sáng đến nhỏ ốm, đổ một ly sữa cho vô lò vi sóng đun ấm, vứt hai mảnh bánh vào máy nướng bánh, sau ấy lấy chảo bước đầu làm trứng ốp lếp.
Sữa nóng, bánh mì vàng ròn, trứng ốp lết.
Sau ấy có hai miếng bánh, chân giò hun khói, trứng ốp lếp, rau xà lách, bổ sung mấy miếng quả cà chua, bưng lên bàn dọn kết thúc.
“Ma ma, tía ba trở về rồi.” Điểm Nhi cao hứng phấn chấn từ trên lầu chạy xuống.
Giang Tiểu Tây chỉ vào sandwich trên bàn, nói mang nó: “Mau nạp năng lượng điểm tâm, nhỏ mong muốn tới trễ.”
Điểm Nhi nhìn nét bên của cô ấy, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn uống điểm tâm. Thẳng mang đến ăn ngừng miếng rốt cục, nó new mở phệ ánh mắt nói: “Con ăn uống chấm dứt rồi. Ma ma, nhỏ có thể bước đi chào buổi sớm tía ba không?”
Cô đáp ứng.
Điểm Nhi lập tức vui vẻ ra mặt chạy lên lâu, kêu to: “Ba tía, mau dậy đi!”
Giang Tiểu Tây cũng đứng dậy đi lấy quần áo, nghe thấy Điểm Nhi chưa ngừng kêu “Ba ba” “Ba ba”, cô chưa khỏi cảm nhận một ván đau lòng.
Điểm Nhi rất thích Tôn Hạo Chí, chỉ cần có anh tạo nên liền hết sức vui vẻ.
ở trong nhà, Tôn Hạo Chí không xong cù lét ngứa Điểm Nhi, khiến Điểm Nhi cười khanh khách chưa xong xuôi.
Giang Tiểu Tây tận lực che dấu xúc cảm, vẻ bên ôn hoà thúc giục con bé: “Điểm Nhi, cùng ba ba nói tạm biệt, bản thân mỗi chúng ta còn cần đi học.”
Điểm Nhi đối mang cô le lưỡi, xuống giường, Lúc đầu đi sẽ chưa quên cộng Tôn Hạo Chí nói: “Ba cha, bố ba hiên giờ trở về ngôi nhà sớm nha!”
“Được, bố ba đáp ứng nhỏ. Về sau hàng ngày mọi trở về, được không?” Anh cụ nhưng mà nói dối lừa bé gái!
Điểm Nhi lại vui vẻ muốn bật dựng lên, ổn định tay của Giang Tiểu Tây lay động: “Ma ma, cha ba nói về sau mỗi ngày đầy đủ về nhà.”
>> tìm hiểu thêm phân mục truyện Ngôn tình ngược